Sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Ngọc Hồi này đến nay cũng đã mấy chục năm, thời gian ấy đủ để tôi hiểu và cảm nhận được rõ nét những gì đã và đang diễn ra trên mảnh đất này.  Đó là niềm tự hào về những trang sử vẻ vang về những làng kháng chiến nổi tiếng Tà Pót, Kà Nhảy...; về những làng căn cứ cách mạng kiễu mẫu như Nông Nội, Nông Kon...; là thành trì vững chãi không chỉ của vùng Tây đường 14, của tỉnh Kon Tum và hành lang chiến lược nối liền Tây Nguyên với hạ Lào... Đó là tình yêu thương, sự đoàn kết từ những làng người Giẻ - Triêng sinh sống lâu đời tại vùng biên giới giáp với nước bạn Lào, siêng năng, cần cù trong lao động, mạnh mẽ, kiên cường trước thiên tai, địch họa. Ở một mảnh đất giàu truyền thống cách mạng, trải qua nhiều cuộc chiến tranh chống giặc ngoại bang xâm lược, di sản chiến tranh để lại vô cùng ác liệt. Vậy tại sao khi giành được hòa bình, độc lập, từng bước đi lên, chính quyền địa phương luôn nỗ lực tìm mọi cách, điều chỉnh các chính sách để phù hợp với tình hình chung của xã hội, bảo đảm quyền con người cho mọi tầng lớp nhân dân, trong đó có lĩnh vực tôn giáo, lại vẫn bị xuyên tạc, chống phá? Phải chăng, sự kích động tạo ra những bất ổn, hoang mang là nguồn gốc tạo nên tâm lý hận thù chống lại nhà nước?

Chẳng là sáng nay, ngồi café với mấy người trong xóm nghe kể trên mạng người ta đồn rằng ở xã Đăk Nông mình tình hình bất ổn lắm, không có tự do, nhân quyền, chính quyền thì hạch sách, hạnh họe đủ điều. Mà lạ đời, ông cha ta có câu “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, ấy vậy mà những kẻ đang “rao giảng” bài ca “tôi là người thạo tin nhất” kia chẳng tìm thấy một ai sinh sống trên địa bàn xã Đăk Nông. Thôi thì để tránh cho mọi việc đi quá xa, với tư cách là một người dân sinh sống trên địa bàn xã Đăk Nông, nhìn nhận một cách khách quan về vụ việc xảy ra khi Linh mục Lê Tiên - Chánh xứ Nhà thờ Đăk Giấc đã chủ trì làm “lễ mùa chay” cho khoảng 30 giáo dân, tôi mạn phép có vài bình luận như sau:

Thứ nhất, địa điểm xảy ra vụ việc vốn dĩ là một công trình xây dựng trái phép trên đất nông nghiệp tại thôn Nông Nôi, xã Đăk Nông, huyện Ngọc Hồi. Đây là loại đất nông nghiệp có mục đích sử dụng trồng cây hàng năm do ông Vũ Văn Huân là chủ sở hữu, ở đây không chỉ nhà cửa được dựng lên trái phép mà ông Huân và ông Châu (thôn Nông Nội, xã Đăk Nông) còn biến nơi này thành một địa điểm sinh hoạt tôn giáo với rất đông giáo dân sinh hoạt vào thứ tư hàng tuần dù chưa được sự cho phép của chính quyền địa phương. Lẽ thường tình, ngôi nhà mà hiện nay các vị linh mục, chức sắc đang sử dụng để sinh hoạt tôn giáo trái pháp luật tại xã Đăk Nông vẫn là nhà của ông Huân, nên không thể xem đây là “điểm sinh hoạt công giáo tại Đăk Nông” hay “nhà nguyện”. Còn nếu các vị linh mục, chức sắc Giáo xứ Đăk Giấc coi ngôi nhà là “điểm sinh hoạt công giáo tại Đăk Nông” hay “nhà nguyện” thì các chức sắc này đã vi phạm Luật Đất đai, cụ thể tại Khoản 4, Điều 51. Điều khoản này quy định rõ: “Cơ sở tôn giáo đang sử dụng đất, được cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản gắn liền với đất khi có các điều kiện sau: a-Cơ sở tôn giáo được Nhà nước cho phép hoạt động; b- Có đề nghị bằng văn bản của tổ chức tôn giáo có cơ sở tôn giáo đó; c- Có xác nhận của UBND xã, phường, thị trấn nơi có đất về nhu cầu sử dụng đất của cơ sở tôn giáo đó”,… Và thử hỏi rằng, nếu không chỉ riêng nhà ông Huân, mà bất kì giáo dân hay tín đồ của tôn giáo nào cũng ngang nhiên xây dựng nhà riêng trên đất nông nghiệp rồi biến nơi đó thành “cơ sở thờ tự”, “điểm sinh hoạt tôn giáo”, “nhà nguyện”, “thánh thất, thánh đường,… liệu mọi người có chấp nhận được hay không?

Thứ hai, theo thông tin tìm hiểu, thì đã nhiều lần chính quyền xã phân tích, chủ động tháo gỡ những vướng mắc của các giáo dân sinh sống tại địa bàn xã Đăk Nông trên cơ sở quy định của pháp luật. Và dĩ nhiên không chỉ đối với giáo dân tại khu vực này mà suốt thời gian qua, chính quyền các cấp luôn quan tâm giải quyết các nhu cầu chính đáng của bà con giáo dân và giáo hội. Tuy nhiên, mọi việc phải được tuân thủ theo đúng trình tự, quy định của pháp luật. Cần phải nhắc lại, mọi việc, dù muốn giải quyết, phải cần có thời gian, trình tự và đúng quy định pháp luật. Không ai được cho mình quyền “nằm ngoài” Hiến pháp và pháp luật Việt Nam. Trong sự việc cần thấy rằng chính quyền địa phương đã có thiện chí. Chỉ vì cho rằng “chờ đợi chính quyền không biết đến bao giờ” mà Cha Lê Tiên và các giáo dân có mặt tại buổi sinh hoạt tôn giáo ấy đã khiến cho sự việc diễn biến theo chiều hướng tiêu cực? Bởi nếu xét đoán sự việc bằng phạm trù thắng - thua thì có lẽ chính quyền đã không nhẫn nại và đưa ra những thiện chí như thế… Vậy nên, có lẽ trong tâm tình thu nhỏ sự việc và tao hoà khí giữa hai bên, mọi hoạt động diễn ra tại nhà riêng của ông Huân và ông Châu nên chăng cần có sự điều chỉnh, không những giúp cho nguyện vọng của bà con giáo dân tại địa bàn xã Đăk Nông được giải quyết mà nó sẽ chứng minh Giáo hội Công giáo, người Công giáo biết điều chứ không phải bất chấp lẽ phải, sự thật… Rằng chúng ta làm chứng cho sự thật….

Thứ ba, xét về khía cạnh tự do tôn giáo, tín ngưỡng, theo tôi, hiện nay người dân trên địa bàn xã đã được tạo rất nhiều điều kiện thuận lợi. Các cơ sở thờ tự, điểm sinh hoạt tôn giáo cũng được xây dựng, đủ để đảm bảo đời sống sinh hoạt theo nhu cầu về tín ngưỡng, tôn giáo của mỗi người. Rõ ràng, với những hành vi không xin phép các cơ quan có thẩm quyền nêu trên thì các vị linh mục và chức sắc Giáo xứ Đăk Giấc đã thể hiện rõ sự coi thường kỷ cương phép nước, coi thường dư luận. Nên nhớ rằng Việt Nam có hơn 140 tôn giáo, có 16 tôn giáo được công nhận, 43 tổ chức tôn giáo đăng ký hoạt động, bên cạnh tín hữu Công giáo thì những tín đồ tôn giáo khác cũng có nhiều lễ trọng, lễ buộc khác. Nếu ai cũng có cách ứng xử như các cha quản xứ trên thì có lẽ chính quyền xã Đăk Nông phải “chấp nhận” các điểm sinh hoạt tôn giáo trái pháp luật của các tôn giáo chứ không thể vì một tôn giáo nào để đình trệ sự phát triển được. Mỗi chúng ta đều là công dân của nước Việt Nam, con cháu Lạc Hồng, cho dù theo một tôn giáo nào, vẫn phải thượng tôn pháp luật, và trên hết, vẫn phải đặt lợi ích, an ninh, kỷ cương của quốc gia lên trên hết. Và dù là người có đạo hay không có đạo, cũng cần phải có trách nhiệm và thiện chí với sự ổn định về an ninh, xã hội, chính trị của đất nước, để cùng nhau chung sống bình yên trong cuộc sống.



Trong vụ việc này, không phải không có những người hiểu không chính xác về tình hình tôn giáo ở VN do ảnh hưởng của các phương tiện truyền thông quốc tế và MXH, nhưng tôi tin rằng những ai đã từng đến Ngọc Hồi, nhất là trong những dịp lễ Giáng Sinh, lễ Phật Đản hay tham dự các hoạt động tín ngưỡng ở đây, đều có thể thấy rõ những luận điệu tuyên truyền, xuyên tạc về tự do tôn giáo của một số kẻ ngoài kia là sai sự thật và nực cười đến mức nào.

                                                                                                                          T.H